Vậy là một năm nữa lại trôi qua. 2012 có thể nói là một năm thuận lợi và may mắn với mình, mặc dù vẫn còn đó những ước mong không đạt được. 2012, mình cảm thấy trưởng thành hơn, mạnh dạn hơn, cuộc sống xã hội có màu sắc hơn. 2012, mình lo lắng nhiều hơn và cũng bất an hơn. Rốt cuộc thì, mình vẫn chưa tìm ra con đường của mình, đam mê của mình. 2013, mình tiếp tục đi tìm, và hy vọng may mắn sẽ tới.
Ngoài lề: Tính sẽ viết review cho The Hobbit trong dịp nghỉ đông, cuối cùng lại bị cuốn vào bộ phim truyền hình Numb3rs. Phim rất hay, đề nghị ai cũng nên coi 😀
It’s been 3 weeks after school started and I already feel so exhausted. It’s not that I have lots of homework to hand in. I don’t have to hand in anything, but the amount of readings and new information I have to absorb each day is astoundingly heavy. I need time to slowly digest all that, but school leaves me no time. Projects, events, workshops, volunteering, all of them make me feel dizzy. Not to mention the bus. It takes me 45 minutes to get to school, and another 10 minutes to Sauder building.
I have brand management class for year 3, which is helpful and tough at the same time. This class was previously restricted to year 4 student. So in the time coming, I have to actually go out and interview a bunch of consumers, and then start to analyse data. My professor is awesome indeed, he’s the best professor I’ve ever seen so far. Super smart and direct, if what you say is bullshit, he calls it bullshit. The things he teaches are real world. I feel so lucky and blessed to have him, but kind nervous too. I don’t know if I can do well in his class, and I still hope I can get a Dean’s Honour.
And for Marketing Research, hallelujah, we now can contact a real client. Super excited for this class.
The more I learn about marketing, the more I am attracted to it and the more I feel stupid. So right now I’m trying to catch up with all the technology, social media, products and brand names out there. I was never a shopping savvy, but I’m trying to become one. Seriously, this is so tough. I just want to go back to my comfort zone, but that will not help my career. I’m really torn, doing what I like or doing what I’m good at, always a big question.
I wish I had time to do all the things I like. I planned to join a dance club this year but had to abandon it in the end. I also want to learn skiing, mountain climbing, skating, etc. I want to go clubbing and partying. So many things to want T___T Hopefully next year.
“Bố hẹn về lần thứ bao nhiêu? Đường xa quá, trời mưa, trời nắng quá”
Vào khoảng thời gian cuối năm 2000, đầu năm 2001 có một bộ phim hoạt hình với độ dài chỉ hơn 8 phút được các nhà phê bình điện ảnh đánh giá rất cao và làm rung động con tim của hàng bao người. Các liên hoan phim, các giải thưởng lớn mà bộ phim này tham dự thì hầu như không giải thưởng nào lọt khỏi tay đạo diễn cùng đoàn làm phim cả. Vâng, đó chính là bộ phim hoạt hình ngắn của đạo diễn người Hà Lan Michael Dudok De Wit. Với nền nhạc giao hưởng thế kỷ 18 cùng kĩ thuật vẽ tay và những những góc quay không trực diện, bộ phim ấy đã chiếm trọn cảm tình của mọi đối tượng khán giả, trở thành một hiện tượng trong nền hoạt hình thế giới khoảng thời gian 2000-2001, mà cho đến nay khó có bộ phim hoạt hình ngắn nào có thể vượt qua.
Có thể nói, được xem bộ phim đó là một may mắn của tôi . Không hề có những kỉ xảo 3D, những thước quay hoành tráng, toàn bộ phim chỉ được vẽ bằng bút chì,than, và sau đó lên màu trên máy tính, cả cuốn phim chỉ như những bức tranh hai chiều đơn giản và bình dị dựa trên nền nhạc của bài “Danube Waves” cua nhà soạn nhạc nổi tiếng người Rumani Iosif Ivanivici (mà tên tiếng việt là Sóng nước biếc) ,thế mà cho dù bộ phim đã kết thúc thì từng thước phim như vẫn đọng lại trong đầu tôi một cách rõ nét. Rất nhẹ nhàng nhưng lại da diết, tưởng rời rạc nhưng lại quyện chặt vào nhau đến cứa vào da thịt.
Mở đầu bộ phim là hình ảnh hai cha con cùng đạp xe bên nhau,hình ảnh của hai vòng bánh xe đạp môt lớn một nhỏ đồng hành trên con đường đê(một hình ảnh đặc trưng của đất nước Hà Lan,đất nước nằm dưới mặt biển). Xuyên suốt phim sẽ không lúc nào chúng ta còn gặp lại hình ảnh này một lần nữa. Nó như báo trước những giây phút tươi đẹp cuối cùng của người cha bên người con gái trước khi biệt ly.
Có cái ôm nào chặt hơn của người cha trươc khi chia xa,có lời nói nào quan trọng hơn lời hứa của bố sẽ trở về với con gái.Bố chia tay con rồi,giờ đây chỉ là mình con gái trên con đường về xa vắng và buồn bã.Ngọn cây đôi kia vẫn đứng bên đừơng như minh chứng cho một lời hứa,như hứa hẹn môt ngày nào đó bố và con sẽ trở về bên nhau.Khi cha đi xa, một cánh chim lẻ loi bay vào rặng cây hay cũng làhình ảnh của con bơ vơ không nơi nương tựa.
Hình ảnh con gái quay trở lại đứng bến nước xưa và vẫn còn đó chiếc xe đạp của người cha,cho ta câu hỏi có phải rằng những tuần đầu tiên đó ngày nào cô bé cũng ra ngóng chờ cha về. Hình ảnh một bà cụ già và một thiếu phụ xuất hiện trong những đoạn đầu phim chính là báo hiệu cho một sự chờ đợi là dài lâu và mãi mãi.
Vòng bánh xe của cô bé luôn chậm lại khi đi qua chỗ chia tay năm nào. Rồi người con gái nhỏ bé cũng có bạn trai,nhưng đi qua nơi xưa vẫn cứ ngó lại để tìmh hình bóng cha thân yêu đang xa nơi đâu. Bốn mùa cứ xoay vần không chờ ai,mọi thứ cũng thay đổi,và những nếp nhăn của già nua đã in hằn trên khóe mắt của người phụ nữ.Cả biển cả mêng mông kia cũng đã thay đổi khi nuớc cạn khô,khi thành đầm lầy chim về trú ngụ.Vòng bánh xe của người phụ nữ đã chậm chạp lại đến lúc chỉ còn có thể dắt được mà thôi.Nhưng dù có khó khăn nặng nhọc thì cô gái-bây giờ đã thành bà lão vẫn cứ đi ra chốn chia tay xưa với chiếc xe đạp.
Cô gái nhỏ-Người phụ nữ-Bà cụ già luôn đứng ở trên cái dốc con đê mà nhìn về nơi xa, có phải như người con gái luôn mong muốn mình sẽ là người đầu tiên thấy bố trở về từ một nơi xa xăm đến vô định….Vâng, một người con gái, không phải với dải lụa vàng nắm chặt trong tay chờ đợi người yêu trở về, chỉ có một trái tim khao khát yêu thương, một bờ sông để bám trụ, đứng từ xa trong lặng yên và chờ đợi, chờ đợi một phép màu. Phép màu mang niềm yêu thương trở lại. Người cha vẫn chưa về, nhưng niềm tin mãnh liệt của người con gái thì vẫn còn đó, và nó sẽ còn theo cô đến lúc cuối đời.
Vâng, niềm yêu thương ấy, sự chờ đợi ấy không còn tính bằng thời gian , mà được tính bằng đời người, bằng niềm tin, bằng hi vọng.Những tưỡng những chờ mong chỉ là vô vọng,là viển vông như bong bóng bọt biển trong câu chuyện “Nàng tiên cá” cua Andensen. Nhưng không,cáo giá của sự đợi chờ luôn là tình yêu thương,dù chỉ trong chốc lát.Bé dại trở lại trong từng bước chân đi về phía nguời cha,để rồi òa lên trong cái ôm xiết chặt tình thương. Đứa con ấy dã chờ cái ôm này lâu lắm rồi,đã đánh đổi nó bằng cả những khắc khoải,những niềm tin tưởng như đã chết,bằng những guồng bánh xe của cả một đời người…..Một kết thúc có thể xem là rất mở cho bộ phim. Đó có thể là giấc mơ, là ảo ảnh của người con gái ấy, cũng có thể là sự ra đi của cô để gặp lại cha mình, thế nhưng, vượt lên trên tất cả vẫn là những gì ấm áp còn đọng lại nơi lòng người xem trong cái ôm nồng ấm ấy.
Tôi đã nghẹn lại khi xem xong bộ phim ấy. Thật sự…tôi cũng không biết dùng từ gì để có thể diễn tả đúng tâm trạng của mình. 8 phút ít ỏi đó là 8 phút người xem bị mê hoặc bởi kịch bản cũng như sự kết hợp tuyệt vời giữa âm nhạc và nét vẽ của người hoạ sĩ. 8 phút cho một cuộc đời.
Một bộ phim hoạt hình ngắn chỉ vẻn vẹn có 8,5 phút,mà đạo diễn là Micheal Duduk De Wit,một tác giả người Hà lan..Đây là bộ phim dài nhất trong sự nghiệp làm phim của ông và đã đưa ông lên đỉnh cao với giải Oscar cho phim hoạt hình ngắn năm 2001.Cho dù điện ảnh có phát triển như thế nào chăng nữa, kỹ thuật kỹ xảo có thể thay thế người hoạ sĩ trong nhiều lĩnh vực, nhưng “Father and Daughter” vẫn sẽ mãi là một kiệt tác trong thể loại phim ngắn, là một tiêu chuẩn để cho các nhà làm phim ngắn hướng tới.
“Father and Daughter is a film about longing, the kind of longing which quietly, yet totally, affects our lives” — Michael Dudok de Wit
Tôi đến với series “Percy Jackson và các vị thần trên đỉnh Olympus” một cách rất tình cờ. Danh tiếng của series này thì tôi đã được nghe từ rất lâu rồi, nhưng chưa bao giờ tôi thực sự có ý định tìm đọc. Một phần vì sau Harry Potter, các sách fantasy best-selling cứ gọi là nhan nhản, mà cái gì nhan nhản thì thường vàng thau lẫn lộn, phần vì tôi vẫn cay cú tại sao Lord of the Rings vẫn chưa được dịch. Ấy thế mà vào một ngày đẹp trời, tại lễ hội sách 2! Tiki Book Party, vì nhìn thấy quyển “Kẻ cắp tia chớp”, quyển đầu tiên trong series, được bán với giá 5.000 VND, tôi đã quyết định mua thử. Sau “Kẻ cắp tia chớp”, tôi đã liên tục tìm đọc những tập sau, và khi hoàn tất cả bộ truyện tôi vẫn không cảm thấy hứng thú của mình bị giảm sút chút nào, dù rằng vẫn có nhiều thứ tôi không hài lòng về bộ truyện.
Tôi thích Này những phong hoa tuyết nguyệt trước hết là vì văn phong. Giọng văn Công Tử Hoan Hỉ khiến câu chuyện trở nên êm ả đằm thắm đến lạ, như một dòng sông nhỏ lững lờ chảy, như một áng mây bồng bềnh trôi. Đó là một câu chuyện kể xuôi, từ khi hai nhân vật còn bé tí cho đến khi trưởng thành, nhưng không khí truyện lại nhuốm màu sắc hoài niệm. Có lẽ cũng vì thé mà độc giả tìm được mối dây liên hệ tình cảm với NNPHTN, vì sau hết thảy mọi biến động của thời học sinh, tất cả chỉ còn là những kỉ niệm, nhẹ nhàng, ngọt ngào, và đầy lưu luyến. Công Tử không khai thác cái chất máu lửa và nhiệt huyết hừng hực của đám thanh niên choai choai, thay vào đó nàng cho người đọc khám phá những cung bậc tình cảm trầm lắng hơn, không phải những sự kiện lớn mà là những điều giản dị hơn trong học đường – thứ vẫn tồn tại trong lòng mọi người nhưng rất dễ bị lãng quên và bỏ qua khi người ta nhớ lại. Đọc tiếp “[Cảm nhận] Này những phong hoa tuyết nguyệt”
The fifteenth century marked the beginning of the Renaissance – a period during which people expressed a revival of interest in classical values. However, this dramatic change did not happen simultaneously across Europe. During the Early Renaissance, while art in Florence showed an apparent return to Classicism, the art of Northern Europe still carried characteristics of the late medieval Gothic Naturalism. Although both schools greatly departed from the stylized vision of earlier medieval art, they emphasized different aesthetic values as well as religious values. While Northern art focused on the naturalistic depiction of objects and tried to bring religious life into daily life, Early Renaissance Florentine art employed classical ideology of universal beauty to symbolize divine reason and Christian content. The differences between the two regional arts are apparent when comparing a Flemish painting – Merode Triptych by Robert Campin, and a Florentine painting – Holy Trinity by Masaccio.