[Trans] Fanfic Một bước nhỏ

Uragiri.wa.Boku.no.Namae.wo.Shitteiru.full.197418

Nguyên gốc: A small step

Tác giả: stargate27@LJ (Đã có sự cho phép)

Nhân vật chính: Hotsuma/Shusei

Fandom: Uragiri wa Boku no Namae wo Shitteiru (Uraboku)

Rating: K

Lời người dịch: Bạn nào có vô tình đọc bản dịch này của mình thì xin góp ý về cách mình dịch. Mình không có kinh nghiệm nên chắc chắn sẽ có sai sót, rất cám ơn những ai để lại góp ý cho mình.

===================================================================

Đọc tiếp “[Trans] Fanfic Một bước nhỏ”

[Cảm nhận] Phi thường ái tình

phi-thuong-ai-tinh-feature

Link truyện: Phi thường ái tình

Đây là đồng nghiệp văn hiện đại của cặp Thích Cố. Truyện AU nên nhân vật trong truyện căn bản không liên quan đến hình tượng gốc của Thích Cổ, chỉ giữ lại diện mạo và vài nét tính cách đặc trưng, có thể đọc như một fic bình thường. Bản thân mình thấy may mắn vì tự nhiên vô tình mò được truyện này. Truyện rất ngọt ngào dễ thương, mà bạn editor edit cũng mượt mà, quả là rất phù hợp cho một đứa đang bị stress như mình. Mình dạo này không có tâm trạng đọc cổ trang, càng đừng nói là oán hận giang hồ dây dưa, ngược thân ngược tâm triền miên.

Truyện này theo motif thanh mai trúc mã, rất ư là hợp gu mình. Mình lúc nào cũng kết mấy bộ tri âm tri kỉ rồi thành người yêu. Hai con người có thể cùng nhau từ nhỏ đến lớn thì quả thực hạnh phúc biết bao. Nói thế không có nghĩa là chuyện của hai người không hề có khó khăn thử thách. Tác giả để hai người có bạn gái, cũng có ước hẹn, mà hai người bản thân không phải kẻ hoa tâm, thế nên để đến với nhau họ cũng phải qua cách mạng tâm lí vài lần. Nhưng được cái họ không hề dối lòng, yêu nhau là yêu, cho dù có không đến với nhau thì họ cũng không lẩn tránh.

Lại nói với một đứa sủng công như mình thì mình cực kết Thích bánh bao trong này. Ừ thì có lẽ anh công của các bộ khác cũng tỏa sáng rạng ngời chẳng kém gì Thích bánh bao, mà có thể còn sáng hơn, nhưng là cứ mỗi lần tưởng tượng cái mặt bánh bao của Thích Thiếu Thương lăng xăng lo cho Cố Tích Triều mình lại không nhịn được cơn fangirl. Anh Thích trong này quả là rất đỉnh, bản thân thì giặt quần áo cho vợ để vợ không bị nhiễm nước lạnh, trong khi quần áo anh thì đẩy cho ban gái giặt. Cũng may cho anh bạn gái anh không biết việc này chứ không thì anh chắc thành bánh bao nướng. Cố mĩ nhân trong này cũng rất dễ thương, ngày ngày viết nhật kí về chồng, sáng sáng chuẩn bị sẵn đồ ăn cho chồng. Chồng đi 3 ngày không gọi điện thì bắt đầu lo lắng thẫn thờ. Chính những chi tiết quan tâm nhỏ nhặt và sự hy sinh của hai người cho nhau trong cuộc sống hằng ngày là thứ tạo nên cảm giác ấm cúng cho bộ truyện, cũng là thứ hút mình vô nó.

Điểm nhấn của bộ truyện có lẽ là chương 11, 12. Mình đã re-read nó vài lần liên tục mà mãi không thấy chán. Ở đoạn này tình cảm của Thích Cổ được đặc tả vô cùng sâu sắc. Từ tình huống cận kề sinh li tử biệt, Cố Tích Triều đã nhận ra người quan trọng nhất của mình là ai. Mà cũng từ dòng hồi ức của Cố Tích Triều, người đọc càng thấy rõ sợi dây liên kết tình cảm của hai người. Ngôn từ giản dị gần gũi khiến cho những lời bộc bạch lại càng thêm chân tình. Sự đan xen giữa những sự kiện đang tiếp diễn và những mảnh kí ức cũng tạo cho bộ truyện một thế cân bằng, ngay khi người đọc đang dồn dập lo lắng thì họ lại được một khoảng tĩnh lặng để điều tiết. Dạo này chắc mình bị áp lực quá nên chỉ muốn tìm những bộ cho mình cảm xúc cân bằng như vầy.

Thật lòng cũng muốn viết một bài review đàng hoàng cho truyện này, nhưng dạo này đuối sức và chất xám bị vắt kiệt nên đành dừng ở đây thôi.

[Review] From Romanesque to Gothic – The Journey to Heaven

During the period between the eleventh and the fifteenth centuries, European society witnessed a significant growth of the Church’s power, accompanied by great changes in politics and economy, as well as in intellectual and spiritual thoughts. In that historical context, two new architectural styles were employed, one after another, to create grand ecclesiastical buildings, leaving us with what we know today as the Romanesque Church and the Gothic Cathedral. Although both are church architectures, they differ enormously in terms of style and ideology. While the heavy, solid Romanesque Church seems to represent the difficult road people must take to go to heaven, the soaring and translucent Gothic Cathedral seems to reward people with a feeling of actually being in heaven.

Đọc tiếp “[Review] From Romanesque to Gothic – The Journey to Heaven”

[Review] From Greece to Rome – The Road to Perfection

For centuries, people have been fascinated by two of the greatest civilizations – Ancient Greece and Ancient Rome. The astonishing achievements of our ancestors in a wide range of areas, from politics to economy and from art to science, have been admired and well learned by generations. And in this glorious legacy of the ancient civilizations, Classical Architecture stands out as a testament to eternal beauty and human greatness in the pursuit of perfection. While both the Greeks and Romans shared a basic belief in creating classical beauty, their implementations were completely distinct from each other. By using the Athenian Parthenon and the Roman Pantheon to reflect the similarities and differences between the Greek and Roman architectural styles, I will present how Roman architecture inherited Greek values and was elaborated to reach a new level.

Đọc tiếp “[Review] From Greece to Rome – The Road to Perfection”

[Review] Spirit – the Stallion of the Cimarron

Nhắc đến Dreamworks, người ta thường nghĩ ngay đến Sherk- bộ phim hoạt hình 3D đã mang về doanh thu kỉ lục cho hãng phim này. Thế nhưng đối với tôi, bộ phim hoạt hình duy nhất của Dreamworks khiến tôi phải ấn tượng và ngưỡng mộ lại là một bộ phim không mấy nổi danh, một bộ phim sử dụng những nét vẽ 2D truyền thống, đó là Spirit: Stallion of the Cimarron. Trong một thời đại mà đa số mọi người đều theo đuổi loại phim 3D thì Spirit là một trong số hiếm hoi những phim 2D đem lại cho tôi nhiều cảm xúc hơn cả.

Đọc tiếp “[Review] Spirit – the Stallion of the Cimarron”

[Cảm nhận] Seishirou Sakurazukamori và Subaru Sumeragi – hai con người ở hai cực của hạnh phúc

X.323519

*Bài viết này cổ quá, giờ đọc lại thấy hơi mắc cười

Đọc Tokyo Babylon và X/1999, có thể nói một trong những cặp nhân vật để lại trong tôi những ấn tượng sâu đậm và mạnh mẽ nhất chính là Seishirou và Subaru. Mối quan hệ thật sự của hai người đó là gì, đến giờ tôi vẫn chưa rõ. Là sát thủ và con mồi, là Thiên Long và Địa Long, là người của hai dòng họ đối đầu nhau hay chỉ đơn thuần là hai con người yêu nhau một cách đau khổ. Dù xét trong bất cứ điều gì, họ cũng là kẻ thù của nhau, tuy nhiên trái tim họ đã giao nhau chỉ riêng ở một điểm, đó chính là tình yêu. Một mối tình ngang trái, bất hạnh, đau khổ. Máu, nước mắt đã đổ ra, linh hồn, thể xác, tất cả đều bị dày xé đến tang thương. Thế nhưng, nó rất đẹp. Đẹp đến bi thảm. Đó là cái đẹp của sự thay đổi đáng sợ trong tính cách và nội tâm Subaru. Đó là cái đẹp của sự tàn nhẫn lạnh lùng trong Seishirou. Đó là cái đẹp của những nỗi đau vô hình không thể miêu tả.  Nhưng trên hết đó là cái đẹp nghiệt ngã trong tình yêu của hai người.

Có thể nói tôi là một kẻ khác người. Và có lẽ cái đẹp mà tôi nhìn nhận cũng chẳng giống người khác. Một bức tranh, nét vẽ không đẹp, có thể chỉ đơn thuần là những nét phác hay nguệch ngoạc, tôi vẫn có thể cho là đẹp nếu như ở bức tranh đó tôi tìm ra cái hồn và nội dung toát ra từ nó. Ngược lại, long lanh lóng lánh, trau chuốt cầu kì đôi lúc chỉ làm tôi thêm ngứa mắt. Cái đẹp tôi tìm kiếm là cái đẹp của tầng biểu tượng và ý nghĩa. Cũng như vậy đối với mối tình của Seishirou và Subaru, có thể người ta ấn tượng và khó quên nó, nhưng ít ai cho rằng nó đẹp. Quan niệm mối tình đẹp thường là gắn với một kết cục hạnh phúc. “Happy ending” dường như là thứ mà mọi người vẫn luôn mong đợi và mơ ước. Nhưng tôi lại khác, dù là bi kịch, dù là chết chóc, chỉ cần nó đủ sâu sắc, đủ gợi mở thì nó đã là đẹp. Ừ thì người ta vẫn bảo có cái chết đẹp mà phải không. Ví như cái chết của Seishirou trong tay Subaru, nó không chỉ đơn thuần là cái chết của một người, nó còn là thời khắc của sự thay đổi, sự vỡ vụn, thời khắc nhận ra tình cảm và ước nguyện của nhau, thời khắc một Địa long chết đi và một Thiên Long sụp đổ, thời khắc ra đi của một cuộc sống cũ và bắt đầu cuộc sống mới…Quá nhiều ý nghĩa kết tinh chỉ trong một chi tiết đó, và với tôi đó được gọi là đẹp.

Đọc tiếp “[Cảm nhận] Seishirou Sakurazukamori và Subaru Sumeragi – hai con người ở hai cực của hạnh phúc”