[Cảm nhận] Tiểu thuyết: Hai số phận

images

Mình biết đến “Hai số phận” qua một lần vô tình nghe đọc truyện đêm khuya. Đây quả thực là một may mắn vì mình rất ít khi nghe radio, đến lúc bật lên thì lại nghe trúng quyển  truyện này. Dù đó chỉ là một đoạn trích rất nhỏ trong cuốn sách, một đoạn về thời thơ ấu của Abel, nhưng ngay lập tức mình đã bị lôi cuốn và không sao quên được dòng văn xúc động rất chân thực và kì lạ đó. Sau đó mình lùng kiếm và đã tìm đọc được quyển sách này.

“Hai số phận” có thể nói là một quyển sách mà khi đã cầm lên thì khó lòng bỏ xuống. Truyện xoay quanh cuộc đời của Kane và Abel, hai nhân vật sinh ra trong hai hoàn cảnh hoàn toàn đối lập, tại hai châu lục khác nhau, nhưng số phận trêu người đã cho họ chạm trán nhau tại rất nhiều thời điểm. Để rồi, họ vừa trở thành ân nhân, lại cũng là kẻ thù của nhau. Cái hay của truyện chính là việc giữ cho hai nhân vật không hề hay biết việc họ đã từng cứu mạng của nhau thế nào. Mặc dù điều này đã khiến câu chuyện có một kết thúc khá buồn, nhưng cũng chính nhờ nó mà tính cách nhân vật được phát triển đến tột cùng. Nếu không có sự thù hận cố hữu giữa họ, thì có lẽ sẽ không có một Kane ấn tượng với quy tắc sống kiên định, hay một Abel đáng nể với ý chí vươn lên mạnh mẽ. Và mặc dù họ có khác nhau thế nào, thì điểm chung giữa họ chính là lòng tự trọng, lý tưởng yêu nước, tài năng kinh doanh, sự ngạo mạn cố chấp, cũng như những phần “con người” rất phàm tục. Họ không phải là thánh, vậy nên, mặc dù sở hữu những phẩm chất rất cao quý, họ cũng mắc nhiều sai lầm và có những toan tính vị kỉ của riêng bản thân. Sự thù hận che mờ lí trí của họ, và cũng có lúc khiến họ lạc lối. Đây chính là điểm khiến nhân vật của họ, tuy phi thường, nhưng cũng rất “thực” và dễ tiếp nhận với người đọc.

Đọc tiếp “[Cảm nhận] Tiểu thuyết: Hai số phận”

[Review] Tiểu thuyết Kẻ Mạo Danh

Nếu bạn là người hâm mộ tác phẩm Bá tước Monte Cristo của Alexandre Dumas, vậy thì chắc hẳn bạn cũng sẽ có một sự yêu thích nhất định đối với cuốn sách này.

“Kẻ Mạo Danh” được viết bởi Jeffrey Archer (đồng tác giả với Hai Số Phận) và xuất bản vào năm 2008, có thể được coi là phiên bản hiện đại của Bá tước Monte Cristo. Tuy nhiên tình tiết câu chuyện không bị lặp lại một cách rập khuôn nhàm chán, mà ngược lại có một số điểm sáng tạo rất đáng khen ngợi.

Đọc tiếp “[Review] Tiểu thuyết Kẻ Mạo Danh”

[Review] Book series: Percy Jackson and the Olympians

Tôi đến với series “Percy Jackson và các vị thần trên đỉnh Olympus” một cách rất tình cờ. Danh tiếng của series này thì tôi đã được nghe từ rất lâu rồi, nhưng chưa bao giờ tôi thực sự có ý định tìm đọc. Một phần vì sau Harry Potter, các sách fantasy best-selling cứ gọi là nhan nhản, mà cái gì nhan nhản thì thường vàng thau lẫn lộn, phần vì tôi vẫn cay cú tại sao Lord of the Rings vẫn chưa được dịch. Ấy thế mà vào một ngày đẹp trời, tại lễ hội sách 2! Tiki Book Party, vì nhìn thấy quyển “Kẻ cắp tia chớp”, quyển đầu tiên trong series, được bán với giá 5.000 VND, tôi đã quyết định mua thử. Sau “Kẻ cắp tia chớp”, tôi đã liên tục tìm đọc những tập sau, và khi hoàn tất cả bộ truyện tôi vẫn không cảm thấy hứng thú của mình bị giảm sút chút nào, dù rằng vẫn có nhiều thứ tôi không hài lòng về bộ truyện.

Đọc tiếp “[Review] Book series: Percy Jackson and the Olympians”

[Cảm nhận] Này những phong hoa tuyết nguyệt

Image

Tôi thích Này những phong hoa tuyết nguyệt trước hết là vì văn phong. Giọng văn Công Tử Hoan Hỉ khiến câu chuyện trở nên êm ả đằm thắm đến lạ, như một dòng sông nhỏ lững lờ chảy, như một áng mây bồng bềnh trôi. Đó là một câu chuyện kể xuôi, từ khi hai nhân vật còn bé tí cho đến khi trưởng thành, nhưng không khí truyện lại nhuốm màu sắc hoài niệm. Có lẽ cũng vì thé mà độc giả tìm được mối dây liên hệ tình cảm với NNPHTN, vì sau hết thảy mọi biến động của thời học sinh, tất cả chỉ còn là những kỉ niệm, nhẹ nhàng, ngọt ngào, và đầy lưu luyến. Công Tử không khai thác cái chất máu lửa và nhiệt huyết hừng hực của đám thanh niên choai choai, thay vào đó nàng cho người đọc khám phá những cung bậc tình cảm trầm lắng hơn, không phải những sự kiện lớn mà là những điều giản dị hơn trong học đường – thứ vẫn tồn tại trong lòng mọi người nhưng rất dễ bị lãng quên và bỏ qua khi người ta nhớ lại. Đọc tiếp “[Cảm nhận] Này những phong hoa tuyết nguyệt”

[Cảm nhận] Phi thường ái tình

phi-thuong-ai-tinh-feature

Link truyện: Phi thường ái tình

Đây là đồng nghiệp văn hiện đại của cặp Thích Cố. Truyện AU nên nhân vật trong truyện căn bản không liên quan đến hình tượng gốc của Thích Cổ, chỉ giữ lại diện mạo và vài nét tính cách đặc trưng, có thể đọc như một fic bình thường. Bản thân mình thấy may mắn vì tự nhiên vô tình mò được truyện này. Truyện rất ngọt ngào dễ thương, mà bạn editor edit cũng mượt mà, quả là rất phù hợp cho một đứa đang bị stress như mình. Mình dạo này không có tâm trạng đọc cổ trang, càng đừng nói là oán hận giang hồ dây dưa, ngược thân ngược tâm triền miên.

Truyện này theo motif thanh mai trúc mã, rất ư là hợp gu mình. Mình lúc nào cũng kết mấy bộ tri âm tri kỉ rồi thành người yêu. Hai con người có thể cùng nhau từ nhỏ đến lớn thì quả thực hạnh phúc biết bao. Nói thế không có nghĩa là chuyện của hai người không hề có khó khăn thử thách. Tác giả để hai người có bạn gái, cũng có ước hẹn, mà hai người bản thân không phải kẻ hoa tâm, thế nên để đến với nhau họ cũng phải qua cách mạng tâm lí vài lần. Nhưng được cái họ không hề dối lòng, yêu nhau là yêu, cho dù có không đến với nhau thì họ cũng không lẩn tránh.

Lại nói với một đứa sủng công như mình thì mình cực kết Thích bánh bao trong này. Ừ thì có lẽ anh công của các bộ khác cũng tỏa sáng rạng ngời chẳng kém gì Thích bánh bao, mà có thể còn sáng hơn, nhưng là cứ mỗi lần tưởng tượng cái mặt bánh bao của Thích Thiếu Thương lăng xăng lo cho Cố Tích Triều mình lại không nhịn được cơn fangirl. Anh Thích trong này quả là rất đỉnh, bản thân thì giặt quần áo cho vợ để vợ không bị nhiễm nước lạnh, trong khi quần áo anh thì đẩy cho ban gái giặt. Cũng may cho anh bạn gái anh không biết việc này chứ không thì anh chắc thành bánh bao nướng. Cố mĩ nhân trong này cũng rất dễ thương, ngày ngày viết nhật kí về chồng, sáng sáng chuẩn bị sẵn đồ ăn cho chồng. Chồng đi 3 ngày không gọi điện thì bắt đầu lo lắng thẫn thờ. Chính những chi tiết quan tâm nhỏ nhặt và sự hy sinh của hai người cho nhau trong cuộc sống hằng ngày là thứ tạo nên cảm giác ấm cúng cho bộ truyện, cũng là thứ hút mình vô nó.

Điểm nhấn của bộ truyện có lẽ là chương 11, 12. Mình đã re-read nó vài lần liên tục mà mãi không thấy chán. Ở đoạn này tình cảm của Thích Cổ được đặc tả vô cùng sâu sắc. Từ tình huống cận kề sinh li tử biệt, Cố Tích Triều đã nhận ra người quan trọng nhất của mình là ai. Mà cũng từ dòng hồi ức của Cố Tích Triều, người đọc càng thấy rõ sợi dây liên kết tình cảm của hai người. Ngôn từ giản dị gần gũi khiến cho những lời bộc bạch lại càng thêm chân tình. Sự đan xen giữa những sự kiện đang tiếp diễn và những mảnh kí ức cũng tạo cho bộ truyện một thế cân bằng, ngay khi người đọc đang dồn dập lo lắng thì họ lại được một khoảng tĩnh lặng để điều tiết. Dạo này chắc mình bị áp lực quá nên chỉ muốn tìm những bộ cho mình cảm xúc cân bằng như vầy.

Thật lòng cũng muốn viết một bài review đàng hoàng cho truyện này, nhưng dạo này đuối sức và chất xám bị vắt kiệt nên đành dừng ở đây thôi.