[Review] Phim: Where The Crawdads Sing

Where The Crawdads Sing - Xa Ngoài Kia Nơi Loài Tôm Hát

Thật sự hiếm khi có một bộ phim nào khiến mình muốn ra rạp xem đến tận hai lần, nhưng Where The Crawdads Sing đã làm được điều đó. Chẳng có kỹ xảo hoành tráng, cốt truyện xoắn não, hay diễn viên hạng A nổi tiếng, bộ phim Xa Ngoài Kia Nơi Loài Tôm Hát chinh phục mình bởi những thước phim đậm chất thơ và một câu chuyện tưởng như nhẹ nhàng nhưng lại ẩn chứa rất nhiều khắc khoải và suy tư.

Có lẽ vì gu của mình hay do duyên mà những bộ phim mà mình cảm thấy hứng thú đa phần là phim chuyển thể từ sách, và lần này lại cũng đúng như vậy. Mình đã rất bất ngờ khi phát hiện ra rằng bộ phim được chuyển thể từ tiểu thuyết bán chạy cùng tên của nhà văn Delia Owens. Đấy có lẽ cũng là lí do mà những lời dẫn phim dường như toát ra một vẻ đẹp rất tinh tế và gợi cảm hiếm thấy.   

 “Being completely alone was a feeling so vast it echoed.”

 “Within all the words of biology, I searched for an explanation of why a mother would leave her offspring.”

Đi kèm với ngôn từ nặng ký là những thước phim chậm rãi mượt mà với góc quay đẹp đến xiêu lòng. Khung cảnh vùng đầm lầy thị trấn Barkley Cove (được quay thực tế tại Louisiana) hiện lên căng tràn sức sống theo một cách vừa trong sáng thơ mộng lại có phần bí ẩn hoang dã. Những tán lá xanh mướt, những thân cây phủ rêu, bãi sậy và con nước chảy ngút ngàn tầm mắt, …tất cả hòa quyện tạo nên bức tranh thiên nhiên nguyên sơ quyến rũ một cách khó cưỡng.

Có thể nói, vẻ đẹp của những cảnh quay thiên nhiên chính là một trong những điểm hút hồn mình nhất ở bộ phim. Tuy nhiên, điều khiến mình càng thích thú hơn nữa, chính là việc thiên nhiên không chỉ đơn thuần dừng ở vai trò làm nền cho các cảnh quay, mà nó còn ý nghĩa đặc biệt quan trọng đối với câu chuyện trưởng thành của nhân vật chính.

Kya, nhân vật chính của bộ phim, đã gắn bó cả cuộc đời cô với căn nhà gỗ ẩn mình trong khu đầm lầy ngập nước, tách biệt với phần hiện đại phồn hoa của thị trấn. Mặc dù chịu rất nhiều tổn thương, từ tuổi thơ bất hạnh phải sống với người cha bạo hành và bị bỏ lại, cho đến chuyện tình yêu tan vỡ và lòng tin bị phản bội, Kya vẫn giữ được khát vọng sống kiên cường, bền bỉ như chính thiên nhiên nơi cô sống. Sự say mê của cô với thế giới tự nhiên đã giúp cô vượt qua những ngày tháng cô đơn một mình, từng chút từng chút giúp cô xoa dịu nỗi đau, và cho phép cô giải phóng bản thân một cách tuyệt đối.

Theo đó, cô đã thành công thoát khỏi chiếc vỏ kén tách biệt với xã hội mà cô đã tự bao xung quanh mình từ bé. Là một đứa trẻ nghèo khó bị cha mẹ bỏ rơi, lại sống ẩn dật nơi đầm lầy, Kya không khỏi đối mặt với sự khinh khi xa lánh của người dân thành thị. Ấn tượng bị trêu ghẹo ngay ngày đầu đến trường lại càng khiến cô thu mình và tránh né tiếp xúc mọi người. Tuy nhiên, thế giới tự nhiên lại trở thành người thầy, người bạn của cô, đem đến cho cô nguồn tư liệu dồi dào để cô thỏa sức khám phá, từ đó giúp cô có được cơ hội để một lần nữa bước ra ngoài kết giao và nhận được sự tôn trọng từ người khác.

Nhưng sự giải phóng chân chính nhất có lẽ đến từ việc cô đã không ngần ngại phá bỏ những quan niệm cố hữu về thiện ác để giành quyền được sống cho chính mình. Mặc dù cho đến cuối cùng cái chết của Chase trên lý thuyết vẫn là một ẩn số, nhưng nó thật sự khiến mình suy nghĩ khá nhiều về những lằn ranh đạo đức. Kẻ giết người thì phải bị trừng phạt, điều này thoạt nghe rất đúng, nhưng liệu rằng chúng ta có thể trách Kya không nếu cô thật sự làm chuyện đó, sau khi chứng kiến tất cả những gì cô phải trải qua? Suy cho cùng, không có thiện ác trong thế giới tự nhiên và con mồi hoặc là chờ chết hoặc là chiến đấu để tồn tại. Đây là bài học mà tự nhiên dạy cho Kya, và mặc dù thật khó chấp nhận nếu cô dùng lý do đó để hạ sát Chase, nhưng có lẽ chỉ có cách đó cô mới có thể sống tự do mà không phải lúc nào cũng phập phồng sợ hãi.

Cái hay của bộ phim theo mình cũng nằm ở việc chúng ta cuối cùng cũng không biết được chính xác chuyện gì đã xảy ra vào đêm Chase chết. Kya chắc chắn có liên quan, nhưng không nhất thiết là kẻ giết người. Vậy chúng ta muốn làm rõ sự thật, hay cứ nên tin vào điều chúng ta muốn tin, rằng Kya vô tội và mọi thứ chỉ là tai nạn? Nó khiến mình chợt giật mình nhận ra bản thân mình cũng đầy tiêu chuẩn kép, vừa muốn công bằng, lại cũng muốn mọi thứ để ngỏ như vậy vì lỡ như sự thật không như mình mong muốn thì sao. Bộ phim khép lại để cho mình nhiều suy nghĩ, về thước đo đạo đức đúng sai, về cách cảm xúc chi phối góc nhìn của ta trước một sự việc.

Bên cạnh mặt nội dung, một điểm nữa cũng rất đáng khen về phim là việc giữ được nhịp điệu phim rất ổn định từ đầu đến cuối, mặc dù phải cân bằng cả hai dòng thời gian đan xen giữa hiện tại và quá khứ. Có rất nhiều bộ phim xây dựng bối cảnh rất hay nhưng kết phim lại bị đẩy gấp gáp khiến người xem bị hẫng. Thế nhưng ở bộ phim này mình cảm thấy mọi phân cảnh đều rất vừa vặn, đủ chậm để người xem cảm cùng nhân vật, nhưng không bị lê thê không cần thiết.

Và mặc dù bộ phim được bắt đầu từ một vụ án mạng cũng như những đoạn ký ức tuổi thơ khá nặng lòng, rất may mắn là những phân đoạn tình cảm giữa Kya và Tate đủ tươi sáng và ấm áp để khiến không khí trong phim được cân bằng lại. Cá nhân mình thích những bộ phim đem lại cho mình cảm giác hy vọng, có thể buồn nhưng không quá u ám, nên bộ phim này vừa hay lại rất hợp gu của mình.

Vì chưa đọc qua tiểu thuyết gốc nên mình không thể nói là bộ phim đã truyền tải được tác phẩm chưa, thế nhưng chỉ dựa trên những gì được thể hiện trên màn ảnh thì mình nghĩ bô phim đã kể được một câu chuyện rất trọn vẹn và cuốn hút người xem từ đầu đến cuối. Các diễn viên đều đóng khá tròn vai, đặc biệt là nữ diễn viên Daisy Edgar Jones đã rất xuất sắc thể hiện nhân vật Kya vừa dịu dàng mềm mại, vừa cứng cỏi mạnh mẽ.

Để kết lại thì mình nghĩ đây là một bộ phim được thực hiện rất chỉn chu trong tất cả các khâu, từ dàn dựng kịch bản, đến diễn xuất, quay phim. Tuy không có thông điệp gì quá to tát hay kỹ xão điện ảnh hoành tráng, nhưng bộ phim lại có vẻ đẹp bình dị và khả năng chạm đến cảm xúc người xem. Đặc biệt, với những ai trân trọng và yêu thích kết nối với thế giới tự nhiên, thì mình tin đây sẽ là một bộ phim khiến bạn có được sự mãn nhãn và đồng cảm sâu sắc.

[Review] Phim: The Guernsey Literary and Potato Peel Pie Society

The Guernsey Literary and Potato Peel Pie Society là một bộ phim được chuyển thể từ tiểu thuyết cùng tên, lấy bối cảnh nước Anh vào năm 1946 sau khi chiến tranh thế giới thứ hai kết thúc, và đã ra mắt công chúng vào năm 2018. Là một người chưa hề đọc qua tiểu thuyết, tiêu đề của bộ phim khiến tôi có ấn tượng rằng đây sẽ là một bộ phim khá nặng nề, mang nặng tính chính kịch, khai thác những nỗi đau mà chiến tranh đem lại. Thế nhưng không, trái với phỏng đoán ban đầu của tôi, mặc dù xuyên suốt bộ phim ta vẫn thấy được những mất mát của chiến tranh, nhưng vượt lên tất cả là màu sắc của hy vọng, của tình bạn, tình thân, và chính thứ màu sắc này khiến cho bộ phim trở nên ấm áp một cách lạ lùng.

Đọc tiếp “[Review] Phim: The Guernsey Literary and Potato Peel Pie Society”

[Review] Phim: A Beautiful Mind

ABMposter2

Nếu đã từng học qua Kinh tế, có lẽ ít nhất một lần bạn đã từng nghe qua “Học thuyết trò chơi” và “Điểm cân bằng Nash” – một khái niệm với nhiều ứng dụng quan trọng đã được nhà toán học John Nash phát hiện ở tuổi 22 và giúp ngài giành giải Nobel nhiều năm sau này. Ở tuổi 22, ngài là một trong những sinh viên với bộ óc sáng giá nhất và mang trong mình một khát vọng khẳng định bản thân mãnh liệt. Tuy nhiên, cái phúc có lẽ cũng là cái họa. Ngài sở hữu một trí tuệ ưu việt, nhưng lại có một cuộc đời bất hạnh. Mắc chứng tâm thần phân liệt, ngài đã gần như đánh mất mọi thứ, bản thân, sự nghiệp, và cả gia đình, nếu không có người phụ nữ tuyệt vời luôn ở bên cạnh ngài. Chặng đường quay lại với cuộc sống bình thường của John Nash thật lắm gian nan, và bộ phim A Beautiful Mind đã tái hiện lại phần nào cuộc vật lộn khó khăn với chính bản thân mà nhà toán học thiên tài này đã phải trải qua. Đọc tiếp “[Review] Phim: A Beautiful Mind”

[Cảm nhận] The Fantastic Flying Books of Mr. Morris Lessmore

51G3iqphXoL

Đã bao giờ bạn tưởng tượng cuộc sống mình sẽ ra sao khi câu chữ biến mất và sách vở không còn tồn tại chưa? Đó là cảm giác gì, trống rỗng, lạc lõng, cô độc? 

Tôi chưa hề nghĩ đến điều đó, mãi cho đến khi tôi xem đoạn phim ngắn “The fantastic flying books of Mr.Morris Lessmore” của William Joyce. Những cảm xúc mà nó mang lại trong tôi dồn dập tựa như những đợt sóng mạnh mẽ ập đến. Chỉ trong vỏn vẹn 15 phút ngắn ngủi, “Những quyển sách bay kì diệu của ông Morris Lessmore” đã truyền tải đến người xem một câu chuyện đầy xúc động về sức mạnh chữa lành kì diệu của sách. Nó khiến tôi đau đến rơi nước mắt, cũng khiến tôi chìm trong hạnh phúc bồng bềnh.

“Morris Lessmore loved words.
He loved stories.
He loved books.
But every story has its upsets.” – William Joyce

Bộ phim mở đầu với cảnh một cơn bão dữ dội quét ngang thành phố và tàn phá tất cả mọi thứ, cuốn bay sách, cuốn bay chữ viết. Dù Morris Lessmore có cố gắng đuổi theo bảo vệ quyển sách ông đang viết bằng cách nào đi nữa thì cũng vô dụng, khi cơn bão kết thúc, cuốn sách của ông cũng chỉ còn là những tờ giấy trắng. Tôi thiết nghĩ, đó cũng chính là hình ảnh ẩn dụ cho những khó khăn giông tố trong cuộc đời chúng ta, nhất là khi bộ phim lấy cảm hứng từ chính cơn bão Katrina đổ bộ qua Mĩ. Nếu chuyện tương tự như vậy xảy ra với chúng ta, liệu chúng ta sẽ thế nào? Có lẽ chúng ta cũng sẽ như Morris, như những người ở thị trấn đó, chúng ta sẽ tuyệt vọng, lang thang, vô định, và xám xịt. Để rồi, tại một vùng đất mới, chúng ta lại được cứu rỗi nhờ sách. Được dẫn lối bởi những quyển sách bay – những quyển sách có hồn có chữ – Morris một lần nữa tìm được màu sắc cuộc sống và cảm hứng đặt bút. Và rồi ông trở thành người quản thủ thư viện kế nhiệm, tiếp tục đem màu nhiệm của sách đến cùng những người khác.

Trong phim có một cảnh tôi thấy rất tâm đắc. Đó là khi Morris Lessmore cố gắng cứu mạng sống của một cuốn sách. Cuốn sách ấy đã cũ lắm rồi, bìa sách sần sùi, gáy cũng long ra, và những trang sách thì bay tán loạn. Chắc hẳn đã lâu lắm rồi không ai ngó ngàng đến nó. Vậy nên, khi Morris đã dán lại quyển sách hoàn chỉnh thì nó vẫn nằm đó bất động. Chỉ khi ông dò từng câu từng chữ để đọc thì nó mới thực sự hồi sinh. Quả là một bài học hay được lồng kết khéo léo: sách không người đọc thì cũng chỉ là quyển sách chết. Sách sẽ không bay được nếu điều kì diệu trong nó không được ai thưởng thức.

Phim kết thúc đẹp và dịu dàng đến mức tôi bật khóc. Xuân qua, hè sang, thu tàn, đông đến, cuộc sống của Morris cứ thế trải qua cùng sách và thư viện, cho đến khi ông già đi và đặt dấu chấm hết cho quyển sách của chính mình. Để rồi, như trước kia khi ông được dẫn lối tới thư viện bởi Humpty Dumpty, sách của ông lại đưa một cô bé khác tới thư viện mầu nhiệm này. Dù Morris ra đi, nhưng những câu chuyện mà ông săn sóc giữ gìn sẽ tiếp tục sống mãi cùng thời gian.

Tôi luôn thích phim ngắn vì sự cô đọng hàm súc của chúng, mà phim này lại càng thêm xuất sắc. Cốt truyện của phim tuy thực đơn giản nhưng nó lại giàu giá trị ẩn dụ, liên tưởng, và quan trọng hơn cả là chạm đến tâm khảm của người xem. Morris chính là đại diện cho những người yêu quý sách, và những người đó sẽ luôn tìm được đồng cảm với bộ phim này. Tuy nhiên, ngoài giá trị nội dung ra, bộ phim này cũng không hề kém cạnh về mặt hình thức. Từng thước phim ra đời là kết quả của sự vận dụng khéo léo công nghệ 3D hiện đại, 2D truyền thống, dựng mô hình, và lựa chọn âm nhạc phù hợp. Năm 2012, bộ phim thắng giải Oscar cho phim họat họa cũng như một số giải khác. Tôi nghĩ điều đó đủ để minh chứng cho chất lượng nghệ thuật tuyệt vời của bộ phim này.

Nếu bạn là một người yêu đọc sách thì đây chắc chắn là đoạn phim ngắn không thể bỏ qua. Hãy xem để cảm nghiệm và hồi tưởng tình yêu tinh khôi khi lần đầu bạn chạm vào sách và để nó biến đổi cuộc đời mình.

[Review] TV show: Numb3rs

b83000344e5e655923a6565fa69a5ee0198171e0Numb3rs là một show trinh thám hình sự Mĩ ra mắt năm 2005, trải qua 6 mùa phim và kết thúc năm 2010. Nói đến hình sự thì mọi người đa số sẽ nghĩ đến những show kiểu như CSI, Bones, Criminal Intent,… Numb3rs có nét tương đồng tất yếu, tuy nhiên điều làm nên sự  đặc biệt của Numb3rs chính là việc vận dụng toán học để phá án và phông nền gia đình. Show xoay quanh hai anh em nhà Eppes – Don và Charlie. Don là trưởng đội đặc nhiệm FBI, còn Charlie là một thiên tài toán học ở CalSci. Dễ thấy, hai anh em họ sẽ hợp tác với nhau để ngăn chặn những vụ phạm pháp. Nhưng sâu xa hơn, Numb3rs là bài học về sự cảm thông, chia sẻ, về tình yêu tình bạn tình đồng đội, những điều khiến cho bộ phim truyền hình này trở nên gần gũi và dễ đi vào lòng người hơn. Đọc tiếp “[Review] TV show: Numb3rs”

[Cảm Nhận] Phim ngắn: Father and Daughter

“Bố hẹn về lần thứ bao nhiêu?
Đường xa quá, trời mưa, trời nắng quá”

Vào khoảng thời gian cuối năm 2000, đầu năm 2001 có một bộ phim hoạt hình với độ dài chỉ hơn 8 phút được các nhà phê bình điện ảnh đánh giá rất cao và làm rung động con tim của hàng bao người. Các liên hoan phim, các giải thưởng lớn mà bộ phim này tham dự thì hầu như không giải thưởng nào lọt khỏi tay đạo diễn cùng đoàn làm phim cả. Vâng, đó chính là bộ phim hoạt hình ngắn của đạo diễn người Hà Lan Michael Dudok De Wit. Với nền nhạc giao hưởng thế kỷ 18 cùng kĩ thuật vẽ tay và những những góc quay không trực diện, bộ phim ấy đã chiếm trọn cảm tình của mọi đối tượng khán giả, trở thành một hiện tượng trong nền hoạt hình thế giới khoảng thời gian 2000-2001, mà cho đến nay khó có bộ phim hoạt hình ngắn nào có thể vượt qua.

Có thể nói, được xem bộ phim đó là một may mắn của tôi . Không hề có những kỉ xảo 3D, những thước quay hoành tráng, toàn bộ phim chỉ được vẽ bằng bút chì,than, và sau đó lên màu trên máy tính, cả cuốn phim chỉ như những bức tranh hai chiều đơn giản và bình dị dựa trên nền nhạc của bài “Danube Waves” cua nhà soạn nhạc nổi tiếng người Rumani Iosif Ivanivici (mà tên tiếng việt là Sóng nước biếc) ,thế mà cho dù bộ phim đã kết thúc thì từng thước phim như vẫn đọng lại trong đầu tôi một cách rõ nét. Rất nhẹ nhàng nhưng lại da diết, tưởng rời rạc nhưng lại quyện chặt vào nhau đến cứa vào da thịt.

Mở đầu bộ phim là hình ảnh hai cha con cùng đạp xe bên nhau,hình ảnh của hai vòng bánh xe đạp môt lớn một nhỏ đồng hành trên con đường đê(một hình ảnh đặc trưng của đất nước Hà Lan,đất nước nằm dưới mặt biển). Xuyên suốt phim sẽ không lúc nào chúng ta còn gặp lại hình ảnh này một lần nữa. Nó như báo trước những giây phút tươi đẹp cuối cùng của người cha bên người con gái trước khi biệt ly.

Có cái ôm nào chặt hơn của người cha trươc khi chia xa,có lời nói nào quan trọng hơn lời hứa của bố sẽ trở về với con gái.Bố chia tay con rồi,giờ đây chỉ là mình con gái trên con đường về xa vắng và buồn bã.Ngọn cây đôi kia vẫn đứng bên đừơng như minh chứng cho một lời hứa,như hứa hẹn môt ngày nào đó bố và con sẽ trở về bên nhau.Khi cha đi xa, một cánh chim lẻ loi bay vào rặng cây hay cũng làhình ảnh của con bơ vơ không nơi nương tựa.

Hình ảnh con gái quay trở lại đứng bến nước xưa và vẫn còn đó chiếc xe đạp của người cha,cho ta câu hỏi có phải rằng những tuần đầu tiên đó ngày nào cô bé cũng ra ngóng chờ cha về. Hình ảnh một bà cụ già và một thiếu phụ xuất hiện trong những đoạn đầu phim chính là báo hiệu cho một sự chờ đợi là dài lâu và mãi mãi.

Vòng bánh xe của cô bé luôn chậm lại khi đi qua chỗ chia tay năm nào. Rồi người con gái nhỏ bé cũng có bạn trai,nhưng đi qua nơi xưa vẫn cứ ngó lại để tìmh hình bóng cha thân yêu đang xa nơi đâu. Bốn mùa cứ xoay vần không chờ ai,mọi thứ cũng thay đổi,và những nếp nhăn của già nua đã in hằn trên khóe mắt của người phụ nữ.Cả biển cả mêng mông kia cũng đã thay đổi khi nuớc cạn khô,khi thành đầm lầy chim về trú ngụ.Vòng bánh xe của người phụ nữ đã chậm chạp lại đến lúc chỉ còn có thể dắt được mà thôi.Nhưng dù có khó khăn nặng nhọc thì cô gái-bây giờ đã thành bà lão vẫn cứ đi ra chốn chia tay xưa với chiếc xe đạp.

Cô gái nhỏ-Người phụ nữ-Bà cụ già luôn đứng ở trên cái dốc con đê mà nhìn về nơi xa, có phải như người con gái luôn mong muốn mình sẽ là người đầu tiên thấy bố trở về từ một nơi xa xăm đến vô định….Vâng, một người con gái, không phải với dải lụa vàng nắm chặt trong tay chờ đợi người yêu trở về, chỉ có một trái tim khao khát yêu thương, một bờ sông để bám trụ, đứng từ xa trong lặng yên và chờ đợi, chờ đợi một phép màu. Phép màu mang niềm yêu thương trở lại. Người cha vẫn chưa về, nhưng niềm tin mãnh liệt của người con gái thì vẫn còn đó, và nó sẽ còn theo cô đến lúc cuối đời.

Vâng, niềm yêu thương ấy, sự chờ đợi ấy không còn tính bằng thời gian , mà được tính bằng đời người, bằng niềm tin, bằng hi vọng.Những tưỡng những chờ mong chỉ là vô vọng,là viển vông như bong bóng bọt biển trong câu chuyện “Nàng tiên cá” cua Andensen. Nhưng không,cáo giá của sự đợi chờ luôn là tình yêu thương,dù chỉ trong chốc lát.Bé dại trở lại trong từng bước chân đi về phía nguời cha,để rồi òa lên trong cái ôm xiết chặt tình thương. Đứa con ấy dã chờ cái ôm này lâu lắm rồi,đã đánh đổi nó bằng cả những khắc khoải,những niềm tin tưởng như đã chết,bằng những guồng bánh xe của cả một đời người…..Một kết thúc có thể xem là rất mở cho bộ phim. Đó có thể là giấc mơ, là ảo ảnh của người con gái ấy, cũng có thể là sự ra đi của cô để gặp lại cha mình, thế nhưng, vượt lên trên tất cả vẫn là những gì ấm áp còn đọng lại nơi lòng người xem trong cái ôm nồng ấm ấy.

Tôi đã nghẹn lại khi xem xong bộ phim ấy. Thật sự…tôi cũng không biết dùng từ gì để có thể diễn tả đúng tâm trạng của mình. 8 phút ít ỏi đó là 8 phút người xem bị mê hoặc bởi kịch bản cũng như sự kết hợp tuyệt vời giữa âm nhạc và nét vẽ của người hoạ sĩ. 8 phút cho một cuộc đời.

Một bộ phim hoạt hình ngắn chỉ vẻn vẹn có 8,5 phút,mà đạo diễn là Micheal Duduk De Wit,một tác giả người Hà lan..Đây là bộ phim dài nhất trong sự nghiệp làm phim của ông và đã đưa ông lên đỉnh cao với giải Oscar cho phim hoạt hình ngắn năm 2001.Cho dù điện ảnh có phát triển như thế nào chăng nữa, kỹ thuật kỹ xảo có thể thay thế người hoạ sĩ trong nhiều lĩnh vực, nhưng “Father and Daughter” vẫn sẽ mãi là một kiệt tác trong thể loại phim ngắn, là một tiêu chuẩn để cho các nhà làm phim ngắn hướng tới.

“Father and Daughter is a film about longing, the kind of longing which quietly, yet totally, affects our lives”
— Michael Dudok de Wit