[Tản mạn] AI và 21 bài học cho thế kỷ 21 – Yuval Noah Harari

Gần đây, với việc nổi lên của ChatGPT như một hiện tượng công nghệ có khả năng thay đổi thế giới, mình không khỏi liên hệ đến một quyển sách cũng rất thú vị mà mình từng đọc: 21 bài học cho thế kỷ 21 của Yuval Noah Harari.

Nếu ai đã từng đọc qua SapiensHomo Deus thì chắc hẳn cũng biết tác giả có những góc nhìn về thế giới rất độc đáo, và điều đó lại tiếp tục phát huy trong cuốn sách này. Tuy nhiên, thay vì bàn về sự vận động của xã hội loài người theo tiến trình thời gian, từ quá khứ phóng dẫn đến tương lại như trong hai quyển sách trước, ở quyển 21 bài học cho thế kỷ 21, tác giả tập trung mổ xẻ những vấn đề lớn mà thế giới đang phải đối mặt ở thời điểm hiện tại nhiều hơn.

Nhưng đừng để tựa đề của quyển sách đánh lừa các bạn, bởi tác giả không đưa ra một đáp án hay bài học cụ thể nào cho chúng ta cả. Thay vào đó, dùng chữ “quan sát” thì có lẽ phản ánh đúng tinh thần tác giả hơn. Quyển sách này có thể xem như là một tập hợp 21 tiểu luận của tác giả xoay quanh nhiều chủ đề: từ ảnh hưởng của công nghệ thông tin và sinh học lên đời sống con người, đến những khó khăn trong hợp tác toàn cầu gây ra bởi các chia rẽ chính trị, tôn giáo, và văn hóa.

Trong đó, phần khiến mình hứng thú nhất có lẽ là về sự phát triển của trí tuệ nhân tạo. Với sự ra đời của một loạt công cụ AI làm mưa làm gió trên thế giới trong thời gian gần đây như Midjourney, ChatGPT, mình cảm thấy những luận bàn của tác giả về sự “đứt gãy công nghệ” đang diễn ra là một điều cần được mọi người quan tâm nhiều hơn.

Ở thời điểm hiện tại, Midjourney đã cho ra tác phẩm thắng giải một triển lãm tranh ở bang Colorado, còn ChatGPT thì đã cấu trúc được những văn bản tương đối mạch lạc và có cả chiều sâu nhờ khả năng tổng hợp dữ liệu khổng lồ của mình. Đa số mọi người đều cho rằng đây sẽ là những công cụ hỗ trợ con người vô cùng đắc lực, bởi nó sẽ giúp mọi người tiết kiệm thời gian hơn, hoặc loại bỏ những công việc đơn giản nhàm chán không kích thích tư duy sáng tạo. Nhìn chung mọi người có vẻ đồng thuận rằng đây chính là xu hướng phát triển tất yếu, và con người sẽ học được cách sử dụng AI để làm việc trong tương lai.

Tuy nhiên, cũng chính vì điều đó mà mình khá đồng ý với những quan ngại của tác giả về việc con người có thể sẽ phải đối mặt với sự vô dụng của chính mình trong tương lai không xa.

Trong quyển sách tác giả có đề cập đến câu chuyện về chương trình Alpha Zero đã đánh bại Stockfish 8, chương trình vô địch cờ vua máy tính thế giới vào năm 2016. Tuy nhiên, khác với Stockfish 8 được huấn luyện từ những nước cờ đúc kết bởi con người, kết hợp cùng khả năng tính toán của máy tính, thì Alpha Zero đã tự học chơi cờ từ con số không và sáng tạo ra những nước đi mới hoàn toàn bằng khả năng tự tổng hợp của nó, chỉ trong vòng 4 tiếng đồng hồ.

Chính vì Alpha Zero không dùng kinh nghiệm của con người để chơi, nên một số nước đi của nó được đánh giá là sáng tạo hơn cả người. Và nếu trong tương lai những dạng trí tuệ nhân tạo khác cũng làm được điều này thì sao, khi mà chúng không bị phụ thuộc vào suy nghĩ lối mòn của con người, mà có thể tự mình đưa ra những ý tưởng hoàn toàn mới?

Ở thời điểm hiện tại thì giả thuyết trên vẫn chưa xảy ra. Các mô hình trí tuệ nhân tạo như ChatGPT vẫn còn đang dừng ở việc thu thập và xử lý thông tin cơ bản, và vì thông tin nạp vô có thể đúng sai lẫn lộn, nên rất khó đảm bảo tính chính xác của nội dung được ChatGPT cho ra.

Tuy nhiên, đây chỉ là phiên bản rất sơ khai, và với tốc độ phát triển của công nghệ, rất có thể trong tương lai những con bot AI này hoàn toàn có khả năng tự học, tự hiệu chỉnh, và tự sáng tạo như Alpha Zero. Sáng tạo, một khả năng trước giờ chỉ duy nhất con người sở hữu, rất có thể sẽ bị chia sẻ và thậm chí lép vế trước máy tính.

Tự động hóa đã thay thế rất nhiều công việc tay chân trong quá khứ và sẽ tiếp tục thay thế nhiều việc hơn trong tương lại, thế nhưng sự thay thế này vẫn cho phép một lực lượng nhân sự mất việc có thời gian để đào tạo bản thân làm những việc nhiều chất xám hơn. Tuy nhiên, nếu ngay cả những công việc cần nhiều chất xám và khả năng sáng tạo cũng có thể được đáp ứng tốt hơn với tốc độ nhanh hơn bởi AI thì sao?

Khả năng cao các công việc mới trong tương lai sẽ vẫn cần đến con người để phối hợp với trí tuệ nhân tạo, thế nhưng liệu số lượng công việc sinh ra đó có bù đắp đủ nhanh cho lượng việc mất đi do bị thay thế bởi năng suất của máy tính không? Và liệu rằng mọi người đều có đủ năng lực để nâng cấp bản thân nhằm theo kịp tốc độ phát triển của công nghệ không? Đây là vài vấn đề mà tác giả nêu lên trong quyển sách để mọi người cùng suy nghĩ.

Và điều đáng sợ hơn cả có lẽ là một thế giới mà chúng ta sẽ có “thông minh nhân tạo” và “ngu dốt tự nhiên”. Nhiều người nói rằng những việc máy tính làm là những thứ đơn giản, để con người có thời gian giải quyết những vấn đề phức tạp hơn. Nhưng theo mình, chúng ta chỉ có thể xây dựng tư duy phân tích phức tạp chỉ khi có một lượng kiến thức nền đủ vững vàng. Nếu không chú ý, chúng ta rất có thể sẽ tự huấn luyện mình trở nên lệ thuộc vào các hệ thống máy tính và tự làm thui chột đi chính trí tuệ thật sự của mình. Có lẽ đây mới chính là cái bẫy lớn nhất của trí tuệ nhân tạo, bởi nó có thể âm thầm biến “nô lệ” trở thành “ông chủ” lúc nào không hay.

Một vấn đề cũng khác cũng rất đáng quan tâm mà tác giả nêu ra trong cuốn sách, là vấn đề về bình đẳng và quyền sở hữu dữ liệu.

Trí tuệ nhân tạo có được khả năng “thông minh” như hiện tại, vì nó đang xử lý một lượng lớn dữ liệu được thu thập trên không gian mạng. Tuy nhiên, đâu là giới hạn cho những thông tin được phép truy cập bởi AI, ai sẽ sở hữu dữ liệu này, và chúng ta sẽ chấp nhận đánh đổi những gì để có được lợi ích mà AI mang lại? Tuy chỉ mới ở giai đoạn bình minh của AI, nhưng hiện nay đã có khá nhiều tranh cãi liên quan đến việc đạo nhái và bản quyền trong thông tin mà AI cung cấp.

Một số người ủng hộ thì cho rằng AI cũng đang làm điều mà con người chúng ta bấy lâu nay vẫn làm, là cóp nhặt, tổng hợp rồi sáng tạo, chỉ là ở một tốc độ nhanh hơn và quy mô rộng hơn. Một số người khác thì không cho rằng những gì AI đưa ra có thể được xem là sáng tạo, mà coi đây là những cỗ máy đạo nhái vô hồn không có ý thức, thế nên những tác phẩm chúng tạo ra không có giá trị nội tại gì đáng để thưởng thức.  

Điều nay khiến mình nhớ đến cuốn Homo Deus trước đó của tác giả. Trong đó, tác giả có nhắc đến một câu hỏi lớn, mà mình cho rằng sẽ là yếu tố then chốt để chúng ta có thể định hướng việc sử dụng AI trong thời gian sắp tới này. Câu hỏi đó chính là:

Cái gì quan trọng hơn – trí tuệ hay ý thức?

Tuy rằng mọi thứ chưa quá rõ ràng, nhưng mình đang có sự cảm nhận nhất định về việc xã hội này đang đi theo hướng đề cao trí tuệ, kết quả, năng suất, hơn là chấp nhận những khiếm khuyết do sự giới hạn của con người có ý thức tạo ra. Mọi người đang muốn một bức tranh đẹp, chứ không nhất thiết là một bức tranh do con người sáng tác.

Ở thời điểm hiện tại, vì sự tiếp cận của AI theo mình vẫn còn rất nhiều giới hạn, nên những tranh luận trên dường như chỉ nằm ở phạm vi trà dư tửu hậu. Tuy nhiên, khi những kết quả mà AI đưa ra đang càng lúc càng hoàn thiện, thậm chí vượt xa con người, và nó sẽ ảnh hưởng đến công ăn việc làm của một bộ phận dân số đông đảo, thì những vấn đề trên có lẽ sẽ cần được nghiêm túc xem xét.

Ở một chiều hướng khác, sẽ vẫn có rất nhiều người được hưởng lợi từ trí tuệ nhân tạo, và họ cho rằng ai không trau dồi được kỹ năng sử dụng AI cho công việc của mình thì đành chịu bị đào thải. Có lẽ xã hội này rồi sẽ vận hành như vậy, suy cho cùng quy luật đào thải không tha cho bất cứ sinh vật nào không thích nghi được.

Tuy nhiên, nếu trước kia việc san lấp những bất bình đẳng trong xã hội có thể là một tương lai mà mọi người cùng kỳ vọng, chỉ cần mọi người nỗ lực làm việc chăm chỉ, thì nay nó càng ngày càng gần với một ảo ảnh chỉ có ở những người được sinh ra với điều kiện tương đối thoải mái. Còn với một phần đông dân số hiện đang sống trong nghèo khổ, kết quả của những bất công trong quá khứ, thì sự trỗi dậy của AI, có lẽ sẽ càng khiến cho giá trị kinh tế của họ ngày một thấp đi.

Điều mình quan tâm là, với những người không đủ năng lực cạnh tranh bị bỏ lại phía sau, liệu rằng các chính phủ sẽ có đủ nguồn lực để lo cho họ không? Làm thế nào để họ có thể đảm bảo một cuộc sống ổn định cho mình, khi mà công nghệ tự động hóa, kết hợp cùng trí tuệ nhân tạo và công nghệ sinh học sẽ giải quyết rất nhiều bài toán cần sự lao động trực tiếp của con người.

Một trong những hướng giải quyết khả dĩ mà tác giả có nhắc đến trong quyển sách, đó là việc các chính phủ cung cấp thu nhập cơ bản phổ quát (UBI) hay dịch vụ cơ bản phổ quát (UBS) cho người dân. Lý thuyết này không mới, nhưng việc áp dụng nó trong thực tế như thế nào hiện vẫn còn rất nhiều vấn đề để cân nhắc, như là nguồn lực thực hiện điều này sẽ đến từ đâu và những tác động không tích cực của nó. Có thể lúc này, khi công việc vẫn còn tương đối có đủ cho phần lớn người trong độ tuổi lao động thì các vấn đề về UBI hay UBS cũng chưa thực sự quá cấp bách. Nhưng mình cho rằng đây sẽ là những vấn đề sớm được tranh luận nghiêm túc bởi ảnh hưởng của tốc độ phát triển AI trong tương lai.

Ở trên là suy nghĩ của mình về một vài điểm trong cuốn sách để lại cho mình nhiều ấn tượng nhất. Có lẽ vì mình đọc quyển sách này cũng cùng vào thời điểm mà các cuộc thảo luận về ChatGPT đang trở nên cực kỳ nóng sốt, nên bản thân không khỏi có nhiều liên tưởng hơn về chủ đề này.

Tuy nhiên, đây chỉ là một trong nhiều vấn đề xã hội khác mà tác giả đề cập đến. Một vài chủ đề khác mà mình thấy rất hay và đáng quan tâm có thể kể đến: bài toán nhập cư, phân biệt văn hóa, cái giá của sự thật, và sự khó khăn trong việc xác định công lý trong chuỗi hoạt động của loài người. Vẫn với lối viết văn cực kỳ cuốn hút mang chút trào phúng, tác giả cung cấp cho người đọc phông nền kiến thức cơ bản cùng một số góc nhìn để chúng ta tiếp tục có thể suy ngẫm và có nhiều cuộc thảo luận giá trị hơn trong thời gian sắp tới. Tiếp nối SapiensHomo Deus, 21 bài học cho thế kỷ 21 chắc chắn là một cuốn sách đáng đọc để chúng ta có cái nhìn sâu sắc hơn về vai trò và trách nhiệm của con người trên thế giới này.

Một số bài viết và video mình có đọc qua và thấy khá hay nếu bạn nào có hứng thú tìm hiểu thêm về AI và chính sách UBI.

What are the next challenges for AI

[Review] Sách: Homo Deus – Lược Sử Tương Lai – Yuval Noah Harari

Image Source: Nhã Nam Facebook

Sau khi kết thúc Sapiens: Lược Sử Loài Người, mình tiếp tục tìm đọc cuốn Homo Deus của Harari để xem tác giả có những dự đoán thế nào tương lai nhân loại. Và mình không khỏi tiếp tục bị ấn tượng bởi cách tác giả khéo léo xâu chuỗi lượng thông tin khổng lồ để dẫn dắt người đọc đến các khả năng có thể xảy ra, đi từ những chính những gì chúng ta đã và đang làm trên thế giới này.

Không như những quyển tiểu thuyết khoa học viễn tưởng dựa trên trí tưởng tượng phong phú của con người, Harari phác thảo ra những chiều hướng tương lai hoàn toàn có cơ sở bằng cách đào sâu hơn vào những niềm tin đã giúp con người nhào nặn nên xã hội hiện tại ngày nay. Tuy là tương lai, nhưng lại được xây dựng trên quá khứ và hiện tại.

Tiếp nối phân tích của tác giả trong Sapiens về việc xã hội được xây dựng dựa trên những những “trật tự tưởng tượng”, đến với Homo Deus, tác giả lại tiếp tục khai thác sâu hơn về cách con người thay đổi quan niệm về ý nghĩa và mục đích của sự sống xuyên suốt dòng lịch sử.

Nếu ngày xưa con người chúng ta đặt niềm tin vào thần linh, vào sự thiêng liêng của linh hồn, để định hướng cuộc sống; thì ngày nay chúng ta lại xem cảm nghiệm cá nhân và quyền mưu cầu tự do hạnh phúc là nền tảng cho mọi hành động.

Các hệ thống niềm tin này được tác giả nhìn nhận như các niềm tin “tôn giáo” với đầy đủ 3 vế, bao gồm “đánh giá đạo đức, tuyên bố xác thực, và các chỉ dẫn thực tế”. Harari có những biện luận rất sắc sảo để củng cố khái niệm “tôn giáo” mở rộng này, và mình nghĩ đó là một cách diễn giải khá thuyết phục để giải thích sự vận động của xã hội.

Tôn giáo là bất cứ câu chuyện toàn diện nào gán tính hợp thức siêu phàm lên luật lệ, tiêu chuẩn, và giá trị của con người. Nó hợp thức hóa các cấu trúc xã hội của con người bằng cách biện luận rằng chúng phản ánh các luật lệ siêu phàm.

Theo đó, tôn giáo không nên chỉ được hiểu là niềm tin vào các thế lực siêu nhiên thần thánh. Nếu xét về bản chất, chủ nghĩa tự do, chủ nghĩa cộng sản, hay thậm chí là chủ nghĩa phát xít, cũng có thể được xem là tôn giáo, bởi chúng đều đưa ra những bộ luật, tín điều mà những người tin theo xem là những luật lệ đạo đức siêu phàm. Chỉ khác là thay vì tôn thờ một đấng sáng tạo như trong đạo Chúa hay các quy luật tự nhiên như đạo Phật, thì những chủ nghĩa kia tôn thờ con người và xem các trải nghiệm của con người là điều tạo nên ý nghĩa cho vũ trụ này. 

Những ai đã từng nghiên cứu qua triết học có lẽ sẽ không quá xa lạ với tiến trình phát triển của các tư tưởng này, đặc biệt là về sự lên ngôi của chủ nghĩa nhân văn, khởi nguồn từ thế kỷ 19 và thống lĩnh cho đến tận nay.  Tuy nhiên, không chỉ dừng lại ở phạm trù triết học, Harari còn chỉ ra cho chúng ta thấy sự tương quan sâu sắc giữa các hệ thống niềm tin “tôn giáo” ấy và ảnh hưởng của chúng lên mọi mặt của đời sống, từ khoa học, nghệ thuật đến kinh tế, chính trị.

Trong đó, mình đặc biệt ấn tượng với phân tích của tác giả về quan hệ giữa khoa học và tôn giáo, và đây gần như là chìa khóa mấu chốt để xây dựng nên những dự đoán cho tương lai.

Theo tác giả, khoa học không thể đứng một mình mà không có sự hậu thuẫn của một tôn giáo, bởi bản thân khoa học không thể tự quyết định những ứng dụng của nó sẽ được sử dụng vào mục đích gì. Ở thời hiện đại ngày nay, hầu như các phát minh khoa học đều hướng đến mục đích tối cao là gia tăng hạnh phúc và giảm thiểu đau khổ cho con người. Thế nhưng nếu vào một ngày nào đó, chúng ta không còn xem con người là trung tâm vũ trụ, và sự tồn tại của chúng ta trên thế giới này vốn chỉ để phát triển một dạng sự sống mới nào khác ưu việt hơn thì sao? Có thể điều này nghe rất giống phim viễn tưởng, nhưng lịch sự đã cho ta thấy xã hội loài người chúng ta hoàn toàn có khả năng thay đổi hệ thống niềm tin của mình, và theo đó thì ưu tiên phục vụ của khoa học cũng sẽ khác đi.

Ngoài ra, khoa học có thể nói tự bản thân nó là một lực lượng rất khó kiểm soát, bởi nó luôn tìm cách thoát ra khỏi mọi quy chuẩn để có được quyền lực khống chế và cải biến mọi thứ. Và trong hành trình phát triển tự nhiên của mình, khoa học có thể sẽ tìm ra những thông tin mới khiến cho toàn bộ hệ thống niềm tin trước đây của chúng ta sụp đổ.

Trong đó, ngành khoa học về não bộ và nhận thức đang đặc biệt đưa ra cho chúng ta rất nhiều câu hỏi về mặt đạo đức và thách thức niềm tin truyền thống của rất nhiều người. Một ví dụ đơn cử là về ý chí tự do. Chúng ta có ý chí tự do hay không? Chắc hẳn nhiều người sẽ cho là có, bởi chúng ta có toàn quyền lựa chọn làm điều mình mong muốn mà. Nhưng liệu chúng ta có thực sự được tự do lựa chọn là mình sẽ có loại mong muốn nào không? Hay các mong muốn và suy nghĩ của chúng ta, thực sự đã được định đoạt trước bởi sự kết hợp các chất nào đó trong não bộ.

Trên thực tế, đã có rất nhiều những thí nghiệm đang chứng minh cho chúng ta thấy những cảm xúc, suy nghĩ hay mong muốn gì đó của chúng ta hoàn toàn chỉ là kết quả của các phản ứng sinh hóa trong não bộ. Và điều này có nghĩa là chúng ta hoàn toàn có thể kiểm soát các ham muốn hay niềm tin của chúng ta bằng các can thiệp bên ngoài. Thế rồi nếu có một trí tuệ nhân tạo nào đó còn biết rõ chúng ta cần gì và điều gì tốt hơn chúng ta thì sao, liệu rằng chúng ta có nên trao cho nó quyền năng sửa đổi suy nghĩ của chúng ta luôn không?

Trên là một trong những viễn cảnh về thế giới tương lai mà tác giả cho rằng có khả năng xảy ra, trong đó con người sẽ được công nghệ hỗ trợ vượt trội hơn để có những năng lực siêu phàm thần thánh. Thế nhưng một “con người” được gắn chip vào, được cải tạo theo đúng yêu cầu, liệu có thật sự còn là “con người” mà chúng ta đang biết hay không? Đâu là ranh giới cho những nghiên cứu khoa học này, để những thứ mà chúng ta coi là phát minh tiên tiến không trở thành thảm họa khiến con người diệt vong?

Cá nhân mình cho rằng, viễn cảnh này khó có khả năng xảy ra, vì có lẽ cái tôi cá nhân của loài người vẫn sẽ rất lớn và không chấp nhận nằm dưới sự kiểm soát của một loại máy móc nào, trừ phi toàn bộ chúng ta đều không ý thức được mình đang bị kiểm soát.

Hơn nữa, mình cho rằng cuộc sống này chỉ có ý nghĩa thực sự khi ta được thể nghiệm đầy đủ các cung bậc cảm xúc từ đau khổ đến hạnh phúc, và tìm được sự an yên trong cả trong những lúc khó khăn. Với mình, việc chấp nhận các bất toàn trong cuộc sống và học cách buông bỏ bản ngã mới chính là cảnh giới cao nhất cần hướng đến. Một liều thuốc hay máy móc nào đó giúp ta luôn sống trong trạng thái lâng lâng hạnh phúc hoặc làm ta trở nên giỏi giang vượt trội thực chất chỉ là một dạng gây nghiện cấp cao.

Cũng có thể trong tương lai, con người sẽ không còn tìm thấy giá trị gì trong các trải nghiệm cá nhân, hay nói cách khác, chẳng ai còn quan tâm đến ý nghĩa rời rạc mà mỗi cá thể cảm nhận nữa. Câu hỏi đặt ra là, khi mà con người tin rằng cảm xúc cá nhân thực ra chỉ là các phản ứng sinh hóa và bản thân mỗi người chỉ là một cỗ máy di động, thì động lực để chúng ta tiếp tục tồn tại là ở đâu?

Theo đó, tác giả cho rằng một hệ tư tưởng mới sẽ có thể xuất hiện trong tương lai là “dữ liệu giáo”. Con người sẽ coi dòng chảy dữ liệu là mục đích tối thượng của sự sống, và chúng ta sẽ trao quyền cho các thuật toán thông minh để tổ chức sắp xếp các mặt của cuộc sống. Trước mắt, chúng ta có thể cảm nhận sự manh nha của tôn giáo này, thể hiện qua sự mê say đến mức sùng bái của nhiều người với các công nghệ mới như trí tuệ nhân tạo, Internet vạn vật, big data, … Dữ liệu thay vì là công cụ, có khi sẽ tiến hóa để trở thành ông chủ của chính người tạo ra nó. Việc dữ liệu giáo có thể thống trị trong tương lai hay không thì vẫn còn rất khó nói, nhưng chỉ riêng việc đưa ra những tiền đề này để chúng ta tiếp tục suy nghĩ thêm đã là một cái hay của tác giả Homo Deus.

Cuốn sách này lần theo các nguồn gốc của những lập trình mà chúng ta chịu ảnh hưởng ngày nay để nới lỏng tay nắm của nó và cho phép chúng ta hành động khác đi, đồng thời cho phép trí tưởng tượng về tương lai của chúng ta tự do bay bổng. Thay vì bó hẹp chân trời của chúng ta bằng cách dự báo một viễn cảnh tuyệt đối duy nhất, cuốn sách hướng tới mở rộng chân trời của chúng ta và khiến ta ý thức được một dải các lựa chọn rộng hơn nhiều.

Đối với mình, Homo Deus là một buổi tiệc chiêu đãi kiến thức thật thịnh soạn, lại càng thêm thi vị bởi rất nhiều những suy ngẫm triết học. Quyển sách không đơn thuần nói về lịch sử hay tương lai bằng các sự kiện hay số liệu khô khan, mà xoáy sâu vào những động lực đằng sau cách con người suy nghĩ và vận hành thế giới. Chúng ta tìm kiếm ý nghĩa cho cuộc sống mình ở đâu? – Đó mãi là một câu hỏi mà mỗi cá nhân cần chiêm nghiệm và tự tìm câu trả lời, bởi nó sẽ gián tiếp định hình sự phát triển chung của xã hội loài người. Khép lại quyển sách, tác giả để lại cho chúng ta ba câu hỏi lớn rất thú vị, mình xin trích lại đây để chúng ta cùng suy nghĩ:

Liệu sinh vật có thật chỉ là các thuật toán không, và liệu sự sống có thật chỉ là quá trình xử lý dữ liệu không?

Cái gì quan trọng hơn – trí tuệ hay ý thức?

Điều gì sẽ xảy ra với xã hội, chính trị, và đời sống hằng ngày khi các thuật toán phi ý thức nhưng trí tuệ cao biết ta rõ hơn ta biết chính mình?