Tôi thích Này những phong hoa tuyết nguyệt trước hết là vì văn phong. Giọng văn Công Tử Hoan Hỉ khiến câu chuyện trở nên êm ả đằm thắm đến lạ, như một dòng sông nhỏ lững lờ chảy, như một áng mây bồng bềnh trôi. Đó là một câu chuyện kể xuôi, từ khi hai nhân vật còn bé tí cho đến khi trưởng thành, nhưng không khí truyện lại nhuốm màu sắc hoài niệm. Có lẽ cũng vì thé mà độc giả tìm được mối dây liên hệ tình cảm với NNPHTN, vì sau hết thảy mọi biến động của thời học sinh, tất cả chỉ còn là những kỉ niệm, nhẹ nhàng, ngọt ngào, và đầy lưu luyến. Công Tử không khai thác cái chất máu lửa và nhiệt huyết hừng hực của đám thanh niên choai choai, thay vào đó nàng cho người đọc khám phá những cung bậc tình cảm trầm lắng hơn, không phải những sự kiện lớn mà là những điều giản dị hơn trong học đường – thứ vẫn tồn tại trong lòng mọi người nhưng rất dễ bị lãng quên và bỏ qua khi người ta nhớ lại. Đọc tiếp “[Cảm nhận] Này những phong hoa tuyết nguyệt”
